Thu đã về
ngang qua tháng Chín
Màn giá sương
phủ kín đầy trời
Lời tình vỗ cánh chơi vơi
Mùa Thu trĩu nặng giọt đời buồn tênh
Cơn mưa nguồn
mông mênh xối xả
Gột rửa hồn
trôi cả tháng năm
Dòng đời lặng lẽ chuyên chăm
Cuốn theo dĩ vãng ghé thăm ngại ngần
Mùa mưa Ngâu,
sông Ngân nối lại
Bắc nhịp cầu
oan trái tình trường
Giọt sầu lệ mãi còn vương
Trăm năm đầu bạc niềm thương vẫn còn
Thu đã về,
héo mòn tháng Chín
Cơn bão mùa giăng kín bầu trời
Lệ sầu đẫm ướt mưa rơi
Người trong muôn cảnh chuyện đời tang thương
Chuyện trần gian
đo lường muôn nẻo
Người với người không khéo lụy thân
Xin ban muôn vạn hồng ân
Dủ thương một kiếp hồng trần trái ngang.
Hoàng Công Nga
(Theo Đồng Xanh Thơ Sài Gòn) |