Khóc, cười cũng một năm qua
Bao tang thương vẫn chưa nhoà khói hương
Cúi xuống thắp ngọn vô thường
Hồn xuân lúng liếng vấn vương đất trời
Dẫu còn đó cảnh chơi vơi
Đành quên thôi những rối bời nhân sinh
Mong ai thấu cảm xuân tình
Xuôi theo ngọn gió rung rinh mai, đào
Cũng còn một chút xôn xao
Thấy ông đồ trẻ bảnh bao áo dài
Ngồi viết thư pháp khoan thaI
“Trên con phố nhỏ hàng dài người qua”
Nam thanh nữ tú xênh xang
Áo quần đủ kiểu, sánh vai ,sắc màu
Tao nhân mặc khách dìu nhau
Sông xuân ,thuyền mộng đi vào cõi thơ
Cứ mặc mây gió lẳng lơ
Ta buông phiền muộn,hái lộc khơi xuân
Giao mùa,dạo khúc bâng khuâng
Dạo xuân trên vạn nẻo trẩn hôm nay
Xuân cười với nắng vàng say
Xuân len vào giữa cỏ cây rộn ràng
Mặc ai còn đó hoang mang
Xuân vẫn mãi cứ khang trang thuở nào
Xuân, chim én liệng thấp cao
Xuân trong khóe mắt lăn trào giọt đau
Xuân theo gót nhỏ đêm thâu
Hàng rong ế ẩm, quên rầu tìm vui
Xuân lo lắng, xuân bùi ngùi
Nhà thương đó vẫn bao người lắng lo
Nan y nằm buồn co ro
Chờ xuân không biết bao giờ, xuân ơi!
Xuân buồn, xuân rán mỉm ười
Trên hiên gác trọ rụng vài cánh hoa
Âm thanh vang động phố nhà
Điệu buồn thuở trước sao mà mênh mông
Xuân không nhà,ai đợi mong?
Ngắm người sắm tết, ngoái trông phận mình
Chân đi, mắt cứ rưng rưng
Nghe vai trĩu nặng, nợ nần yêu thương
Xuân ai, hoa dại ven đường
Lẻ loi cám cảnh chán chường, đơn côi
Vẫn chưa sánh bước chung đôi
Lời chúc xuân cũ chưa nguôi, theo về
Xuân trong xóm nhỏ lê thê
Giăng dây, cửa đóng, tư bề vắng tênh
Xuân gõ cửa chốn lặng câm
Khói nhang vuơng toả ấm câu nguyện cầu
Hồn thiêng ai chốn vực sâu
Xin mau về với Chúa Xuân Vĩnh hằng
Chúc ngàn sau, xuân thanh nhàn
Một Muà Xuân đẹp, an khang muôn đời.
Giang Tịnh (Theo Đồng Xanh Thơ Sài Gòn) |